Áo Lụa Hà Đông
Đây là tác phẩm điện ảnh nhiều rung động với tôi. Tôi yêu cách hiện thực và lãng mạn mà bộ phim truyền tải, và cách mà đạo diễn Lưu Huỳnh dựng xây hình tượng người phụ nữ Việt Nam trong chiến tranh, cả bài hát Xanh bạc mái đầu của Nhạc sĩ Đức Trí. Và vì thế tôi đã luôn muốn dùng ngôn ngữ của hương thơm để kể lại câu chuyện ấy. Tôi đã từng thử tạo ra mùi của khói bếp luộc một nồi ngô, hoặc mùi của con sông Thu Bồn chở đầy phù sa. Nhưng như thế thì dễ đoán và trực diện quá. Cuối cùng, tôi hiểu ra việc của mình không phải là tái hiện lại một cảnh quay iconic của bộ phim, mà là truyền tải tinh thần của bộ phim. Tôi đã tạo ra một hương Phương Đông, với những cay đắng ở những nốt hương đầu, những khói bụi của thời cuộc và mưu sinh, nhưng nổi bật ở chính giữa là ngọc lan và hoa sứ - những bông hoa trắng tinh khiết, một chân dung phụ nữ Việt Nam dịu dàng và đầy sức sống là chủ đề của mùi hương này. Đọng lại sau cùng là những hương gỗ, nhựa cây, hổ phách âm trầm, bình ổn và da diết yêu thương. Tôi nhận ra một người phụ nữ sống động, yêu thương, thanh khiết và đầy bản lĩnh trong mùi hương này.